Ngày xưa. . . thuở Ðức Phật còn tại thế, một
hôm có người mẹ ôm xác con tìm đến Ðức Phật để khóc lóc và xin cứu sống cho đứa
con của bà vừa mới chết.
Người mẹ đau khổ tin vào thần thông và lòng
từ bi vô biên của Ðức Phật sẽ cứu sống cho con mình.
Ðức Phật thông cảm nỗi khổ đau của người mẹ
mất con và truyền cho bà đi xin một nắm tro mang về Ngài sẽ cứu. Nắm tro đó
phải ở trong một căn nhà mà 3 đời chưa có người thân thích chết.
Người mẹ đau khổ vâng lời và ôm xác con vào
xóm để xin tro tàn theo lời Ðức Phật dạy. Nhưng đi từ trưa đến tối, nhà này
sang nhà khác, bà mẹ đau khổ đều nhận được những câu trả lời giống nhau: “Gia
đình chúng tôi cũng có người đã chết”. Chưa tuyệt vọng, người mẹ đau khổ vẫn cố
gắng đi thêm vài nhà nữa. Vì sợ nắm tro xin trong một gia đình có người chết sẽ
không linh nghiệm nên bà mẹ thương con vẫn cố gắng kiếm tìm.
Vẫn như những lần trước, bà mẹ đau khổ đều
nhận được những cặp mắt e ngại, những cái lắc đầu.
Suy đi tính lại, đã hơn một buổi và không nhớ
rõ là đã vào mấy gia đình, người mẹ tuyệt vọng lẩm bẩm: “Nhà nào cũng có thân
nhân đã qua đời: thân thích, họ hàng ba đời biết bao nhiêu, làm sao tránh được
cái chết”. Trên đường trở về tìm Ðức Phật, người mẹ mất con không còn kêu gào
thảm thiết như lúc trước, tuy lòng thương nhớ con vẫn chưa nguôi. Quỳ trước Ðức
Phật, người mẹ mất con kể rõ chuyến đi vừa rồi và thuật lại những lời từ chối
của chủ nhà.
Nhân đó, Ðức Phật giảng về sự sanh tử, vô
thường của kiếp người. Có sanh tất có khổ, có sống tất có chết. Người mẹ mất
con đã thấu rõ sanh tử, vô thường, không riêng gì mình đau khổ vì có thân nhân
qua đời, mà hầu hết mọi người đều nhận chịu định luật hủy diệt đó.
Cuối cùng, người mẹ đành ôm xác con về chôn
cất.
Minh Hưng
“Chiều nay một tiếng than buồn
diết,
Ðinh đóng vào săng tiếng trả
lời”.